TẢ CỤ GIÀ NGỒI CÂU CÁ BÊN HỒ
Một buổi sáng mùa thu, tiết trời ấm áp, em có dịp quan sát một cụ già đang ngồi câu cá bên bờ hồ.
Cụ mặc bộ đồ bà ba màu xám trắng, tay cầm chiếc cần câu bằng trúc,
lóng lánh dưới nắng mai hồng.
Cụ trông thanh cao, giản dị và đầy
chí khí. Tuy cụ đã ngoài bảy mươi nhưng khuôn mặt vẫn đầy đặn, đẹp lão. Vầng trán
cao đã hằn sâu những nếp
nhăn. Mái tóc bạc phơ,
nhìn cụ như một ông tiên nhân đức.
Cụ già thong thả
buông cần trúc xuống hồ sen. Trời
nước lênh đênh, những chú cá chép lượn lờ trông mây dưới nước, đàn cá rô tung tăng
đùa giỡn, cụ lay nhẹ cần câu, mặt nước hồ chao động. Đàn cá liếc mắt nhìn lên
thấy
chú giun cựa quậy
dưới
lưỡi câu, chúng lấy làm thích
thú. Cụ già đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, mắt cụ đăm đắm nhìn lũ cá đang vờn mồi. Cụ
vẫn ung dung hút thuốc lào, mùi khói thuốc bay ra quyện
với hương sen đang phảng
phất. Khói cứ bay cao, lan tỏa trong không
gian vắng lặng.
Bỗng cụ mỉm cười thật tươi, đôi mắt hiền từ của cụ ánh lên một niềm
vui,
niềm thú vị, thì ra đó là một chú cá chép vừa rón rén tới cắn câu. Cụ nhanh tay
bật mạnh cần câu, chú cá chép vừa nuốt chửng con mồi và cũng vừa
được
cụ đưa lên bờ, rồi nằm
gọn trong giỏ tre của cụ. Chú cá quẫy
tũng
toẵng. Cụ nói: Nếu muốn
trở về với nước thì cũng nằm đấy mà
đợi cụ nhé!
Lời nói của cụ lúc trong
trẻo nghe như tiếng chuông đồng, lúc trầm
trầm sâu lắng, rồi cụ bảo em:
– Con có thích cá không? Em vội
trả lời:
– Có ạ! Cụ câu cho con một chú cá rô nhé!
– Vậy
thì ngồi đấy mà chờ ông. Rồi cụ gọi:
– Cá rô ơi; hãy
cắn câu đi nào!
Đàn cá rô vẫn vô tư, lượn lờ dưới nước, quanh quẩn bên đài sen để
thưởng thức hương thơm. Chú giun vẫn cứ cựa quậy dưới lưỡi câu lóng
lánh, cụ già vẫn kiên trì chờ đợi. Mặt
hồ trải rộng, mênh mông và gợn
sóng. Những đóa sen vẫn rung rinh, gật gù trong gió sớm. Đột nhiên, một chú cá rô dũng cảm đến gần lưỡi câu. Cụ già khẽ bảo em:
– Lần này thì con có cá rô rồi đấy.
Em vui
lắm và thầm mong
cho cá cắn câu.
Cụ già như
hiểu
ý em, cụ cố nhìn con mồi. Cụ cũng mong có cá rô cho
em.
Bàn tay xương xương của cụ vẫn nắm chặt lấy cần câu. Bóng cụ trải dài dưới mặt
nước trong xanh. Mấy cọng tóc bạc
phất phơ trước trán. Cụ vẫn kiên nhẫn, đợi chờ. Lần này trông cụ lo lắng, không còn vẻ ung dung vì sợ
em thấy thất vọng. Chú cá rô không cầm
lòng trước miếng mồi ngon, chú
đớp mạnh còn mồi rồi định tuôn chạy nhưng đâu còn kịp nữa.
Chú đã mắc câu. Cụ già bung tay lên hất cần câu lên bờ hồ. Cụ mỉm
cười
rồi bắt cá
bỏ vào chiếc bị cho em. Cụ còn dặn dò em:
– Ông cho cá con đây nhưng con phải hứa với ông là học giỏi đấy! Em vội
đưa hai tay đón lấy cá và cám ơn cụ rối rít:
– Con cảm ơn
cụ, con sẽ học giỏi ạ! Chào cụ con về ạ
Cụ gật đầu khen em ngoan rồi vuốt nhẹ chòm
râu. Có lẽ cụ hài lòng…
Em cầm chú cá đi về mà thầm
cảm ơn cụ già tốt bụng kia… Lời dặn dò
của cụ vẫn còn vang lời dặn dò của cụ già mà em xem như một ông tiên nhân hậu.
0 Nhận xét cho: "TẢ CỤ GIÀ NGỒI CÂU CÁ BÊN HỒ"